Mê mẩn vẽ
Chòng chành
Con người phức tạp - Cư xử phức tạp
Nhìu đêm, lên giường, đen đặc một màu không khí, lại muốn ngóc dậy ghi ghi những cảm xúc bất chợt, ùa về, điên cuồng.
Du nói đúng,nhìu người HN rất khác với nhìu người Miền Nam. Từng nói ch với nhiều người Miền Nam, đặc biệt là người SG nhận thấy cách họ nói ch khác với HN, gần gũi, giản dị , "mộc" hơn người mình ngoài này, nói ch phải lựa, phải "khéo", phải"nhanh", phải"tinh", đặc biệt là "hài hước" thì được rất nhiều người quý. Mình mệt mỏi, không phải vì sự khác nhau đó,mình mệt vì cách đối phó với từng kiểu người để lựa cách cư xử, mình mệt vì "mồm miệng đỡ tay chân", càng nói "dẻo" thì anh càng làm ít, càng được yêu quý hơn những người từ tốn, trung thực, sống biết quan tâm đến người khác nhưng nói ít hơn. Muốn mọi việc suôn sẻ, muốn các mối xã giao tốt thì phải " khéo " nếu không sẽ rất khó khăn. Đã thử 2 trường hợp, 1 là chậm chạp, chắc, từ tốn thì i rằng bị điểm trừ, không thiện cảm từ đối phương, không giúp mình cho cviệc suôn sẻ, 2 là mồm miệng khéo léo, đùa cợt, nhanh tay nhanh chân, tinh ý thì nhận được sự quý mến, khen , tạo mọi điều kiện cho việc mình làm được suôn sẻ. Qua đây, hẳn là bạn đã biết nên làm theo cách nào để sống 1 cuộc sống "dễ dàng" trong môi trường này rồi chứ! 1 người thành công trong công việc không chỉ là giỏi mà 70% là phụ thuộc vào mối quan hệ, càng được quý, càng được làm những vị trí tốt nhất, càng thuận lợi mọi bề. Trước đây, ghét sống "giả", ghét phải nói nhiều, nói khéo nhưng giờ môi trường buộc mình phải "giả" trong cái "giả", "thật" trong cái "thật", tuyệt nhiên không được "thật" trong cái "giả", bị lật ngược lúc nào không hay. Càng lớn tuổi, không có nghĩa là "thời thiếu nữ" chưa trưởng thành mất đi, nó vẫn ở trong, chưa chịu thay đổi , chưa bắt kịp với môi trường mới. Chỉ khi nào bị ăn tát , bị ngã đau đớn mới tự nhiên phải thay đổi. Phải làm sao nó trở thành thói quen, tự nhiên chứ không phải là miễn cưỡng.
Không được để cảm xúc lấn át lý trí giải quyết 1 vấn đề nào đó. Đã từng trượt dài quãng thời gian để cảm xúc chi phối, giờ cảm thấy may mắn khi biết dần thay đổi đi nhiều, nhận được kết quả rất tốt, thích nhất là " cái tôi" được thoải sức thể hiện, 1 cách rõ nét. Nếu mình thay đổi từ xưa thì đâu có thời gian đau khổ đến như vậy. Cảm giác 1 người sống "hướng ngoại" thật tuyệt, thật thoải mái. Đổi lại tình cảm ko sâu sắc như trước. Có lẽ, phải cân bằng lại, biết giới hạn để không vượt quá tầm kiểm soát cho phép.
Có những lúc, nhớ lại cảm giác năm xưa của mình, mới thấy, sao mà trẻ con, nông nổi, thiếu tư duy đến như vậy. Nguyên nhân ư? Là do gia đình? Nguyên nhân ư? Là do cách giáo dục, cách đối xử không phải của một người trưởng thành với 1 đứa trẻ, 1 người còn thiếu sót về kinh nghiệm sống, về kiến thức vụng dại mà đó là cách đối xử của một người trưởng thành với 1 người trưởng thành có kỳ vọng để rồi thất vọng để rồi chà đạp, vùi dập. Tự nhủ, sau này có con, không bao giờ mình "quan tâm", "giáo dục" con phản khoa học như vậy? Nếu không phải bị "giáo dục" như vậy mình đã không phải khổ sở, vật lộn học cách tư duy, cách vận dụng kiến thức, cách "đối phó" khéo léo với môi trường này. Tự tin vì mình đã tự thay đổi bằng sự nỗ lực cầu tiến của mình, tự tin vì mình đã "biết cách để tồn tại".
Có bao giờ bạn nghĩ "giao tiếp" như là 1 trò chơi không? Càng khám phá trò chơi càng thấy thú vị, "giao tiếp" cũng vậy, càng gặp gỡ, càng nói chuyện nhiều càng muốn hiểu về đối phương ra sao, càng vận dụng sự tinh tế để lựa cách trò chuyện. Hãy coi "giao tiếp" như vậy thì mới bỏ được cảm giác "sợ hãi" khi giao tiếp, có hứng khởi, tự tin trong "giao tiếp". Mỗi 1 người nchuyện với mình cũng đều có cảm giác "ngại, lo sợ, không hiểu người đối diện như thế nào" , nên không việc gì phải "rụt" lại, hãy cứ cởi mở, cứ tự tin, cứ nhiệt tình thì cái "rào cản" đó sẽ bị xoá đi ngay thôi. Cứ thử đi nhé, bạn sẽ thấy ^.
Mình đang muốn tham gia dự án mở quán cà phê HLG. Đây là 1 dự án mở, mọi người có khả năng thì có thể tham gia đóng góp. CN này mình sẽ đến dự off, nghe mọi người bàn luận xem sao? Trước đã nộp 1 bản dự án cho a Thông rồi, hẽm biết thế nào? Kinh nghiệm còn non, song mình thích những gì liên quan đến kinh doanh, marketting, quảng bá! Thử sức coi sao! hihi
Haizz
Những ngày này đi làm. Việc ít. Đầu vẫn u ám, chẳng có tí động lực nào để vui tươi, sôi nổi, khiên cưỡng, ì như cục gạch nặng trịch. Cười nói đấy, xã giao đấy, trong lòng rỗng tuếch. Về qua rủ nó đi ăn chè ở Đào Duy Từ, ngon, vui. Đến nhà, chả buồn làm bữa tôi, ra mua cái bánh mỳ kem của Hải Hà, lên gọi nói ch với bố mẹ chục phút thì em nó đưa bát ô tô cơm rang. Đói nhưng hok dám ăn vì sợ Tào Tháo rượt như đợt trước, bỏ bát úp lồng bàn rồi phóng xe ko quên mang theo bọc to quần áo từ thiện tới nhà nàng. Vừa nhìn thấy nàng mà cười phá cả lên đến nỗi nàng ta đang cố kìm nén cười cũng cười toe tóet ( vì đang đắp để lột mặt nạ, nó khô cứng bóng nhẫy ) khà khà tại mình, tại mình ko nhịn được=)) Cho nàng chọn hoa cài, mình nằm rũ như chẳng còn sức sống nào, nằm ôm con gấu trước ngực, nghe Làm ơn mà thiu thiu, miên man, cứ im lặng thế, cứ im lặng thế!! Vì ch tình cảm riêng, vì yêu nhầm 1 người ko đáng để yêu nhiều đến vậy, nhận ra nàng trầm hơn, chả nói nhìu như mọi khi j cả, buồn :) Ko phải vô cớ mà bỏ ăn, mệt mà vẫn phi đến nhà nàng , chỉ tại nhớ thôi. Nếu ko vì quá muộn rồi thì mình chắc ngủ khì như con mèo trên giường của nàng ấy, thấy bình lặng, thấy thời gian thật chậm, thấy rất ư thoải mái.Ít ai hiểu mình và khiến mình bình yên như vậy.
Dear lại gửi tn hỏi thăm, mún gặp mình, mấy ngày rồi mình kệ, chả buồn trả lời. Ừ , chán, vẫn câu hỏi quan tâm thế, nhàm. Ghét cứ hay than vãn, cứ hay dựa, cứ hay ko cứng cỏi thử hỏi còn làm chỗ dựa cho ai. Giờ miễn nhiễm với những câu nói nhẹ nhàng, hỏi han quan tâm. Trước khi về, em nàng tương lun 1 câu" Hình như em bị trầm cảm rồi" ọc mình choáng, hahaa vậy ra cũng có người giống mình à, nói ko bít ngại lun ngay cả khi có mình ở đó, sao nói ra câu đó dễ dàng quá vậy nếu không phải là trầm cảm thật.
Hôm rồi, bạn lên HN, đón bạn, đi khám với bạn, ko vui như những lần 2 đứa gặp nhau, có lẽ vì mình đang trong thời kỳ khủng hoảng hay bởi vì tình cảm đã nhạt. Bạn về,ôm mà ko thấy ấm áp gì cả. Bạn về, mình cũng chẳng buồn gửi tin hỏi han. Mình hok vui.
"Cái lỏi" của một người "khôn" len vào từng chi tiết trong cuộc sống. Đạp lên nhau mà sống.Mãi mình ko thể trở thành kẻ "lỏi" như dzị được nếu ko mình đã trở thành 1 người hoàn toàn khác.Thấy sợ, sợ "lỏi" để thành công, để được khen được khẳng định vị trí.
Chỉ hơn 1 tháng nữa thôi là mình phải cùng mẹ sang QC, sợ lắm, chịu đựng, nhẫn nhịn, mắng, mệt mỏi, ko giao tiếp với bạn bè, bó buộc và kìm hãm. Mình đã chấp nhận bỏ việc, bỏ cái sự nghiệp mới chớm để lo cho bà..để nhận về nước mắt, tủi nhục.
Mọi ng cứ giục tìm ng yêu đi, yêu cách nào, yêu thế nào , quan trọng là yêu ai cơ chứ khi quanh quẩn, đi làm, nấu ăn, dọn dẹp, chăm sóc người bệnh, chửi mắng mà chạnh lòng. Nhà đứa khác, hạnh phúc, khoẻ mạnh, tràn ngập tiếng cười, cuộc sống yên bình, căng tràn sức sống thì nhà mình ngược lại.
Dẫu biết cuộc đời này đầy khắc nghiệt
nhưng vẫn mong chút bình yên cho thân gầy đơn côi
Tạm biệt
Ngày em quyết định nói hết snghi của em, ngày em quyết định chúng ta nên cắt đứt liên lạc, ngày em khiến anh đau lòng thì đến tối trời đổ giông. Em không hiểu có phải vì thế mà trời cũng không yên không hay đơn giản chỉ vì đến mùa bão ập về. Em ngồi học TA, em đọc báo, em nghe nhạc cả tối, rồi bản nhạc bật lên em nghe thấy có câu:”My love has gone away…?” Bất giác em nghĩ đến anh. Em thấy đau. Em biết anh nơi đó cũng đau, đau hơn em gấp nhiều lần, em biết là do em.. Bạn H gửi tn cho em kể rằng sao bạn yếu mềm đến vậy, đọc lại bài thơ của her lại bùn kinh khủng, em hồi âm động viên bạn, em giúp bạn tự tin, mạnh mẽ hơn. Nhưng khi nghĩ về em có anh, em không dám giở lại tn anh gửi để đọc, em không dám để cho cảm xúc lại ùa đến, em biết em sẽ không chịu được đâu anh ạ. Em để mất anh thật rồi :)
Chuyện đã qua
Chiều xem hoanghamobile mà chẳng biết sẽ mua được máy nào rồi nhận ra chả đủ tiền để mua nó, lẳng lặng bỏ đấy.
Thỉnh thoảng, lúc làm bữa, tay vân vê túi quần, vẫn giữ thói quen cho tay vào túi xem có tn ko? Chỉ là cảm giác lạnh lẽo với túi rỗng ko di dộng.
Chấp nhận thực tế là điều cần có lúc này. Thói quen thì chưa ?
Bạn trách mình bất cẩn, phải rút kinh nghiệm. Nghe. Bực. Mắng lại bạn. Bạn chẳng hiểu, vốn dĩ ko thể hiểu được.
Em hỏi có khóc không? Bật cười. Không đến mức làm mình khóc. Là trống rỗng. Hụt hẫng.
Nhớ 1 người à, nhớ !!